Thứ Tư, 22 tháng 11, 2006

20 Nov 06 - Now Mama is as old as Dada

Mẹ bằng tuổi bố rồi nhé!



Sinh nhật! Ngày mà mẹ không muốn nghĩ đến nhất trong năm…

Không phải vì mẹ không thích sinh nhật, bé Sean à, vì mẹ không thích cái cảm giác là trung tâm thôi. Trước đây sinh nhật mẹ bao giờ cũng rất vui vì thường là tụ tập cả lớp hẹn hò nhau đi thăm thầy cô giáo rồi kéo hết về nhà luôn, mẹ không bao giờ phải làm trung tâm cả vì có những lần hơn ba chục người ai thích làm gì thì làm, ai thích ăn gì thì ăn, góc thì đánh đàn góc thì đánh bài v.v… nói chung là thoải mái vô cùng! Lên Đại học thì các bạn mẹ không có thói quen đi thăm thầy cô mà chỉ có ban cán sự lớp (trong đó có mẹ) là có trách nhiệm này thôi, mẹ và nhóm bạn thân vẫn tới thăm những thầy cô mình quý mến, nhưng không còn có kiểu tụ tập trẻ con như trước. Đến năm 2000, bắt đầu bước sang đầu 2, thấy bắt đầu thành “người nhớn”, mẹ quyết định là từ đó trở đi sẽ chỉ tổ chức sinh nhật 5 năm/lần (già rồi mà hì hì), thế là năm nào mẹ cũng biến đi đâu đó, thường thì là đi với 1/1 nhóm bạn thân, uống nước nói chuyện hoặc đi xem phim, mặc kệ lũ bạn vẫn kìn kìn kéo đến nhà. Lần đầu tiên thực hiện quyết định này, mẹ còn tử tế mua một lô bánh kẹo trái cây về bày sẵn để bạn bè đến ngồi chén và nói chuyện với nhau, lần tiếp theo thì mẹ phó mặc cho bà ngoại luôn, nghĩ lại cũng buồn cười. Mẹ khác bố ở chỗ, trong ngày sinh nhật bố muốn càng đông vui ồn ào càng tốt, còn mẹ, mẹ thích một ngày nhẹ nhàng, yên tĩnh, dành riêng cho những người thân thiết và yêu quý nhất!

Năm 2004, cô Hiền phá vỡ kế hoạch không sinh nhật của mẹ. Tuy nhiên, hôm đó rất vui vì là sinh nhật đầu tiên mẹ xa nhà nhưng lại có một cái “nhà” khác chia vui với mình. Cả nhà hát Happy Birthday bằng tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Trung, rồi chú Luis còn cao hứng lôi đàn guitar và kèn armonica ra biểu diễn nữa, đó cũng là lúc cả nhà sắp sửa chào tạm biệt chú Jianping về Trung Quốc. Mẹ vẫn còn giữ mấy đoạn video của ngày hôm đó, có lẽ không bao giờ cả nhà có thể gặp nhau đông đủ như thế và có lẽ cũng rất khó để gặp lại từng người, tuy là bây giờ Cesar lại xin được sang Mỹ dạy học, thật thú vị nhưng mà chú ở Utah, mẹ ở Texas thì cũng xa quá là xa… Thế là hết chỉ tiêu ăn sinh nhật cho tới 2005.

Năm nay, giống như bố ăn cái sinh nhật đầu tiên làm bố, mẹ cũng đón cái sinh nhật làm mẹ đầu tiên của mình. Bé Sean biết mẹ mong mỏi điều gì trong ngày này không? Buồn cười lắm nhé, mẹ chỉ mơ ước 3 điều nhỏ nhoi thôi: thứ nhất là được ngủ lâu thoả thích, thứ hai là không phải vào bếp, và thứ ba là được ngâm nga trong bồn tắm, mẹ đoán là bất cứ ai làm mẹ bé sơ sinh cũng thèm muốn ba điều này hì hì. Hix, nghe đơn giản vậy mà khó lắm nhé, cuối cùng trong ngày mẹ vẫn không được nằm ườn thêm tẹo nào, vẫn phải nấu cơm, và vẫn tắm quáng quàng trong... 5 phút! Nhưng mà cách đây 2 hôm, chiều thứ 7 đẹp trời, dì Ann, chú Phong và bác Thành dì Ann mới “nhặt” được ngoài đường về đã hợp tác với nhau biểu diễn một bữa hoành tráng cho mẹ rồi, yêu dì Ann ghê! Còn tối nay bác Phong lớn mang sang cho mẹ cái bánh ga to như bánh đầy tháng bé Sean, kiểu này mỗi lần có party gì cứ xin xỏ năn nỉ bác Phong tài trợ bánh kem hihi. Ngon ghê cơ, mấy ngày tới tha hồ có bánh ăn để phục vụ bé Sean tốt hơn hì hì… Mọi người cũng qua đông đủ lắm, ngại ghê cơ vì mẹ chỉ đi theo bố thôi chứ có phải sinh viên du học đâu, chắc là các bác thấy mẹ quan tâm và thuộc sinh nhật mọi người thì nghĩ là mẹ cũng thích được quan tâm lắm! Hix…

À hôm nay có một điều rất vui, đó là tuy mẹ mới tham gia forum HTT thôi nhưng mà hôm nay đã có nhiều người phát hiện ra sinh nhật mẹ và bác Hoasentrang trùng nhau rồi chúc mừng ỏm tỏi (click here), không phải thành viên mới nào cũng có vinh dự này đâu vì ai lại đi chúc mừng người không quen biết, nhỉ? Tự nhiên thấy trên forum online xôn xao beng beng mấy hình dàn nhạc gõ chiêng trống lòng cũng thấy vui vui hihiii.

1 lời tỏ tình:

Kay C nói...

Happy Birthday me. Sean nha (although late, too late...); ba'c Quy' doang? qua' dda^u co nho)' sinh nhat me no' dda^u. Anyway ba^y gio)` cu~ng de^~ nho)' ru`i. Chuc' me. cha'u luon vui khoe? va` hanh. phu'c!
Ba'c Quy' phuc. ca'i ta`i writing cua? me. cha'u ro^`i ddo' nha. (remindingme of the things i can think of but often don't put into writing, it does make a different (ie thinking vs writing it down, i think); i think it 's a nice way of getting through life; all the best as i said you guys are doing great (more spiritual than material here) and you'll be fine ! :)

Đăng nhận xét