Thứ Hai, 20 tháng 11, 2006

09 Nov 06 - Honey, are you ready for siblings?

Bé Sean đã muốn có em chưa…


 


Thời gian này năm trước… Một cái mầm sống bé nhỏ sinh ra và lớn dần lên trong cơ thể của mẹ. Phải nói thật với bé Sean là lúc đó mẹ hoàn toàn chưa chuẩn bị cả về mặt thể chất và tinh thần cho việc làm mẹ đâu, nhưng khi biết sắp có bé Sean, cả bố và mẹ đều vui lắm, nhưng mà cái niềm vui lúc ấy thực sự vẫn còn nhỏ tí xíu so với niềm vui kể từ khi bé Sean chào đời…


Mẹ nhớ, hồi bố và mẹ còn vất vả yêu nhau (gọi là vất vả cho mọi người sợ, hihiiii) vì 1 tuần được gặp nhau có 1 lần vào cuối tuần và đó là lúc bố phải leo lên xe chuyến chịu đựng 2 tiếng từ Hải Phòng tới Hà Nội và ngược lại (tất nhiên là chưa kể đến những lúc bố lên cơn thèm tự nhiên có một ngày đẹp trời trốn đi, mà cái sự lên cơn ấy thật ra cũng không ít). Có 1 lần bố đã bảo mẹ (hix, nhưng mà hồi đấy nói nịnh để mẹ nghe cho sướng tai thôi mà mẹ cứ gật gù tưởng thật và mẹ cảm thấy mình cũng như thế mới gay chứ), bố bảo là: “Không hiểu tại sao trên đời có một người hoàn toàn không máu mủ ruột thịt, không dây mơ rễ má gì với mình, mà mình lại có thể yêu nhất trên đời, yêu hơn cả bố mẹ mình nhỉ? Bây giờ mới hiểu thế nào là yêu một người khác hơn cả bản thân mình…” (hihi bây giờ đọc lại thấy buồn cười ghê, chắc những đôi yêu nhau bây giờ họ cũng nói với nhau như thế nhỉ?!!) Đối với mẹ lúc đó cũng vậy, khi có bố, bố là người mẹ yêu nhất trên đời (dĩ nhiên là mẹ yêu kính cả ông bà ngoại nữa nhưng mà bố thì si ngốc cơ).


Vậy mà, mấy hôm trước ngồi vui vẻ ôn lại kỷ niệm cũ, coi như nhân kỷ niệm 1 năm ngày bố mẹ thực sự bắt đầu sống với nhau như vợ chồng, mẹ đã thổ lộ cho bố một bí mật, bé Sean ạ. Con muốn biết không? Mẹ bảo bố rằng bây giờ bố không còn là “người đàn ông duy nhất” của đời mẹ nữa, và rằng bố bây giờ chỉ là người mẹ yêu số 2 trên đời thôi, không phải sau mẹ mà là sau… bé Sean. Hiii, bố buồn lắm, buồn mất… 1 giây bé Sean ạ, rồi bố cười, dĩ nhiên là bố cười rồi, vì bố cũng như mẹ, yêu bé Sean nhất trên đời mà!


Lại có một hôm, dì Ann hỏi mẹ: “Thế chị yêu anh hơn hay chị yêu thằng cu hơn?”. Cái này mẹ nói thật, bố chắc cũng phấn khởi, đó là lúc đầu mẹ còn cân nhắc đắn đo một chút. Sau mẹ trả lời dì Ann là bé Sean được yêu nhất, có nhiều lý do: bé Sean do chính mẹ sinh ra, mẹ chăm bẵm này; bé Sean là sản phẩm tuyệt vời nhất mà tạo hóa đúc kết ra được từ gien của cả bố lẫn mẹ này; sau này sản phẩm ấy khôn lớn ra sao, ngoan ngoãn giỏi giang thế nào… còn do một phần công mẹ bồi đắp này; và ngoài ra bé Sean còn mang bao nhiêu ước mơ, ấp ủ bao nhiêu hy vọng của bố mẹ nữa. Cái này cứ hỏi những người làm cha làm mẹ chắc ai cũng đồng ý với mẹ, bé Sean ạ.


Thế mà bây giờ, bố mẹ lại đứng trước “khả năng” là năm sau bé Sean sẽ có em… (mẹ không gọi là nguy cơ vì nó không phải là việc xấu), tình hình là nếu đúng vậy thì mọi việc lặp lại đúng như 1 năm về trước và em bé Sean cũng sẽ được sinh ra vào tháng 7!!! Mẹ lo vô cùng, lo cho bé Sean còn nhỏ xíu mà đã có em, lo cho em bé Sean hình thành trong khi mẹ đang cho bé Sean bú sẽ không đủ dinh dưỡng để phát triển, lo mẹ sẽ không đủ sức để cùng lúc chăm sóc hai nhóc con cho tốt, ôi ôi ngoài cái chuyện lại phải ở nhà thêm 1 năm ra thì mẹ lo nhiều lắm! Có thêm 1 đứa cũng tốt, nhất là những trường hợp như thế này xác suất ra con trai cao… rồi một công vất vả nuôi 2 đứa một lúc cũng xong. Tự an ủi mình vậy, nhưng nhiều lúc mẹ cứ muốn ứa nước mắt vì thương bé Sean. Thật là lạ, dì Ann đi công tác mỗi 1 tuần mà…


Mẹ vừa lái xe chở bé Sean đi cùng đến chỗ xét nghiệm. Tuy rằng chưa tự làm thử tại nhà nhưng mẹ tin là bé Sean sắp có em thật! Tất nhiên, xét nghiệm của họ thì chính xác hơn mà quan trọng hơn là free hoàn toàn. Mẹ cảm thấy rất mệt mỏi trong 2 tuần vừa qua, khó chịu giống như đợt năm ngoái, nhiệt độ cơ thể tăng từ 36.5 tới 37.1, ngoài ra mẹ cũng chẳng nghĩ ra thêm được biểu hiện nào khác trừ khi cô y tá hỏi thì mẹ cũng công nhận là dạo này ăn kém ngon miệng hơn và có vẻ đi restroom nhiều hơn. Cái xét nghiệm được làm bởi chính tay mình, có cô y tá đứng cạnh hướng dẫn và giải thích thôi. Trong lúc chờ đợi cô và mẹ nói chuyện nhiều, làm mẹ thấy bình tâm hơn một chút. Chuông đồng hồ kêu, kết quả hiện ra: 1 vạch. Lúc đó mẹ run quá đâu có nhớ 1 vạch là gì, 2 vạch là gì đâu, lại chờ cô y tá lấy lại cái bảng ra…


Ôi trời ơi, negative bé Sean ạ, mẹ mừng quá, nhẹ nhõm cả người, đi về mà trong lòng phơi phới (lâu lắm rồi mới có cảm giác đặc biệt như thế này)! Mà lạ lắm nhé, về nhà mẹ lại mát lạnh 36.4 độ như chưa bao giờ hơn thế! Thế là mẹ có thể như mình mong muốn, toàn tâm toàn ý dồn vào cho bé Sean lớn một chút rồi mới có em, bé Sean nhỉ? Người đầu tiên và do vậy là duy nhất được mẹ tâm sự để hỏi ý kiến là bà ngoại cũng thấy mừng ghê lắm. May cho bố, bé Sean mà có em thì trong danh sách của mẹ bố lại tụt xuống thêm 1 bậc nữa… À, mà từ giờ mẹ phải cấm vận bố thật cẩn thận mới được hihiiii…


 

2 lời tỏ tình:

Dung Nguyen nói...

Tin nay co ve giat gan ne :D

November nói...

Hihi, doc cai nay buon cuoi qua T oi. Nhung ma cu Sean co them dua em nua cung vui nhi ;-), chi toi me T thoi :D

Đăng nhận xét