Thứ Hai, 11 tháng 12, 2006

09 Dec 06 - Five years a poem

Bài thơ của 5 năm trước



Vốn lẽ mẹ định chép lại bài thơ này trong blog Goodbye Nana vì nó hợp với cảnh chia tay, nhưng sau đó mẹ quyết định để dành đến ngày hôm nay vì một lý do đơn giản: khi mẹ làm, bài thơ đó không phải là dành cho bà ngoại! Có lẽ nên thể hiện đúng ý nghĩa ban đầu của nó là sự luyến tiếc của mẹ khi bạn thân lên đường đi du học nhưng cố gắng trình bày dưới giọng điệu hài hước vì đó là điều đáng mừng cho bạn… Là bài duy nhất của mẹ bố có mở miệng ra khen ý tứ được nhưng chê nhất là đoạn cuối, hì hì không hiểu có phải bố jealous vì hoàn cảnh ra đời của bài thơ hay không (3 năm sau đó cũng vào đợt cuối năm này bố mẹ - nói đúng hơn là bố - hì hục chuẩn bị làm đám cưới mà)!!!



Giọt thời gian (09/12/2001)

- Tặng Nhím -


Thật bền bỉ,

Thật thầm lặng,

Giọt thời gian đều đặn đến vô tình…



Khổ thân cho bọn trẻ ranh,

Giỏng tai chờ trống tan trường gióng giả.

Cái lũ sinh viên thương quá!

Toát mồ hôi vì sắp hết giờ thi…

Đây các mẹ cùng các chị

Mong ngóng chồng con nhấp nhổm vào ra;

Kia các bố lại các anh

Tặc lưỡi tiếc còi trọng tài nhanh quá.

Các chàng trồng cây si già

Kiên nhẫn liếc đồng hồ chiều thứ bảy;

Các nàng thì bịn rịn thay

Đã giờ G ư? Đang hồi hấp dẫn…



Cuộc sống đấy với muôn vận tốc,

Vội hay mau tuỳ nhịp sống mỗi người!

Từng phút giây thực chất vẫn thế thôi,

Rất chuẩn mực, công bằng cho tất cả.




Thời gian ơi, vẫn muốn một lần thôi,

Chầm chậm lại cho ta trong khoảnh khắc

Bởi con tim chợt cồn cào một chút,

Ra phút chia tay… lưu luyến thế này đây!



5 năm đã trôi qua, với mỗi con người, cuộc đời có nhiều đổi thay và nhiều bước ngoặt, vui có, buồn có. Bạn bè thân thiết lúc gần gũi khi xa xôi, nhưng có những tình bạn, có những kỷ niệm đẹp đến mức không thể nào quên, đến mức tưởng chừng như nhắm mắt lại thấy cả dĩ vãng xa xưa hiện ra… Thời cấp III ở 17 Lê Thánh Tông của mẹ ngập tràn những tình bạn như vậy bé Sean ạ. Mẹ chúc cho người bạn, người anh nhận bài thơ này, và tất cả các bạn bè yêu dấu của mẹ, đều gặp nhiều niềm vui, may mắn, hạnh phúc và thành công trong cuộc sống. Đường đời không phải toàn nhung lụa hay rải toàn hoa hồng nhưng mẹ luôn tin rằng mọi chông gai rồi có lúc sẽ qua hết và sẽ đến một ngày tất cả có thể hài lòng ngồi ôn lại những chuyện năm xưa!

Sean's slide show No.2

Slide show cho cu Sean (1 toi 2 thang tuoi) copy lai

08 Dec 06 - Sean's first cereal

Be Sean an dam!!!

Dummy is yummy

Ti giả thật là ngon

Dạo 4-5 tháng tuổi gần đây cu Sean lại có vẻ quấy hơn hồi còn nhỏ 2-3 tháng. Nhớ lại hồi đó khi mới bắt đầu ngọ ngoạy được hai tay, cu Sean có thể ngồi hàng giờ trong cái car seat để chơi trò điều khiển tay mà không chán, mẹ tha hồ nấu cơm, vào internet, xem tivi… Còn bây giờ, cu Sean chán nghịch tay, chán cả mấy món đồ chơi cũ, cầm được một lúc là quăng đi khắp nơi, nhưng chán nhất vẫn là ngồi cả buổi trong cái car seat, chắc là đau lưng quá hay sao mà cu Sean cứ gồng người lên đòi trườn ra ngoài, nhiều khi ngã lộn cổ ra đằng sau luôn lại phải kêu e e ầm ĩ gọi mẹ đến cứu, nhưng lẫy thì cũng chỉ được một lúc, lâu là cu không thích. Mà gay go nhất là lúc nào cu Sean cũng đòi mẹ, miệng lúc nào cũng chực mút mút, ngậm ngậm, đặc biệt là ban đêm, đêm nào cũng ọ ẹ gọi suốt làm mẹ mệt nhoài vì không được ngủ mà mẹ nghĩ cu Sean ngủ như vậy chắc cũng không ngon…

Vậy là mẹ quyết định áp dụng chiêu bài cho cu Sean ngậm ti giả. Cu Sean có 2 đôi dummies, 1 đôi là thứ duy nhất bố mẹ chộp được khi cái superstore Super Saver bị sập tiệm và đóng cửa bán tháo, 1 đôi là quà chị Ngọc (em chứ hihiii gọi bố là bác mà) gửi từ Đức sang, đồ NUK cho nên mặc dù ghi là dành cho trẻ 1-3 tháng tuổi, mẹ vẫn sẵn sàng nhét vào miệng cu Sean lúc này đã gần 5 tháng. Cái dummy ở đây còn gọi là pacifier, từ này bắt nguồn từ động từ pacify nghĩa là làm cho yên bình, giống như Pacific Ocean – Thái Bình Dương nhà mình ấy, bây giờ mẹ mới thực sự hiểu vì sao họ lại sử dụng từ này cu Sean ạ.

Mấy tháng trước, cứ mỗi lần nhét dummy vào miệng là cu Sean ngoan cố dùng lưỡi đẩy ra, mẹ càng ấn vào cu càng đẩy ra cho nên dummy đành cất vào góc tủ. Hồi đó mẹ nghĩ là cu Sean chê cái mùi nhựa gây gây của cái dummy (hí hí làm sao thơm như sữa mẹ được!) Bây giờ thì thật là bất ngờ, cho dummy vào miệng, lúc đầu cu Sean cũng đẩy ra nhưng không kiên quyết như ngày xưa, mẹ liền cho dummy lại vào miệng và dùng tay giữ chặt để cu không đẩy ra được, sau một hồi nhăn nhăn mặt thử thử, không ngờ cu mút chùn chụt, nhìn yêu ơi là yêu. Mẹ bỏ tay ra thì cu Sean cũng phải ngậm thêm được 15 phút rồi chắc mỏi miệng quá mới rơi mất, sau khi mẹ lặp lại vài lần việc đó thì cu Sean có vẻ thân quen với cái dummy lắm rồi.

Thế mà chỉ từ lúc chiều đó cho đến tối khi bố về thôi, mẹ biểu diễn tiết mục mới cho bố xem, thì tviệc chỉ ngậm được 15 phút rồi nhả, cu Sean làm một mạch ngậm mãi cái dummy luôn. Xem ra cu Sean thích mê cái dummy rồi, không hiểu nó giúp cu Sean cảm thấy luôn được gần mẹ hay chỉ đơn thuần là giải quyết vấn đề ngứa lợi nhỉ? Hihiii dù sao thì đêm cả cu Sean và mẹ được ngủ liền mạch hơn là mẹ vui rồi! Nhưng mà… nhìn cu Sean ngậm cái dummy mút chùn chụt, trông mặt cứ “ngu ngu” là, hihi cảm giác tội tội, thương thương, kiểu như con bò bị “lừa” cho đeo rọ mõm mà vẫn chẳng hay biết gì cả, vẫn mê mải mút đến lằn cả hai khoé mép lên haha…