Thứ Hai, 2 tháng 10, 2006

01 Oct 06 - Air show in Fort Worth




Cu Sean đi xem trình diễn máy bay…

Hôm nay ở sân bay Fort Worth Alliance Airport có một chương trình biểu diễn máy bay nhào lộn. Weekend tuần này vì huỷ kế hoạch đi Austin ăn mừng chú Tuấn 21 tuổi, từ giã tuổi minor nên hôm qua mọi người đi ăn mừng sinh nhật bác An còn hôm nay rủ nhau đi xem máy bay... Vốn đêm hôm trước cu Sean làm mẹ mất ngủ nên không định đi nhưng vì 1 năm tổ chức có 1 lần nên lại đi để chụp ảnh cho cu… Đến nơi cả nhà chỉ chăm chăm tìm chỗ mát để cu đỡ bị ốm, cuối cùng gia nhập được một hội đậu xe free ở chỗ máy ATM dưới mấy bóng cây mát mẻ, mua fastfood rồi trải nilon ra ngồi như đi picnic!

Cái show hôm đó có khoảng 15 tiết mục biểu diễn, bố mẹ, chú Phúc Anh và cu Sean không xem hết mà xem khoảng hơn ½ gì đó thì đi về vì sợ cu Sean mệt. Ra khỏi nhà lúc 10am, 2.30pm mới về đến nhà, cu mệt lử, mặt đỏ gay, má lấm tấm vết như rôm… Giá mà cu lớn thêm một chút, chắc thích máy bay lắm, nhưng giờ thì chưa biết gì, khổ thân cu, khổ thân cả mẹ, đang cho cu thiu thiu ngủ trong cái car seat để mẹ rảnh rang xem máy bay, ai ngờ 2 màn đầu là Thunderbird và Tora bay là là trong khu vực biểu diễn, đến mấy màn tiếp theo, F-16 và Mig-17 thi nhau lượn vèo vèo trên đầu ra tận chỗ cả nhà đang đứng, tiếng kêu xé tai làm cu Sean hoảng sợ giật mình bật dậy. Từ sau đó, mẹ phải bế cu trên tay suốt, và hễ máy bay xẹt qua trên đầu là đưa tay bịt tai cu lại cho đỡ sợ vì tiếng rít của nó kinh hồn bạt vía! Bế đến rã rời cả tay, bố bế hộ mẹ một lúc nhưng bố còn không kiên nhẫn được bằng mẹ nên cuối cùng cu lại về tay mẹ để bố rảnh rang bình luận kết cấu máy bay với chú Phúc Anh. Được cái vớ đúng chú Phúc Anh bố là phi công, trước còn là phi công quân sự, nên cũng biết nhiều, thú vị ra phết! Tiếc là mẹ và cu lo chạy đi chui vào xe cho cu ăn, rồi lại đi kiếm chỗ thay bỉm cho cu, nên lỡ mất màn hay ho nhất là biểu diễn trận Trân Châu Cảng (Pearl Harbor): một đoàn 8 chiếc Tora cũ rích (sản xuất từ thế chiến I) lượn lờ ngoài xa, 2 chiếc máy bay chiến đấu Mỹ bảo vệ vùng trời bên trong nhưng do sơ suất không để ý nên bị đoàn Tora mang cờ Nhật tập kích thả bom bắn phá tơi bời. Đại loại trong chỗ ảnh bố chụp mẹ cũng có thấy cột khói đen thui do bom khói gắn sau đuôi máy bay rơi xuống nổ tạo ra…

Hôm nay có 2 điều làm mẹ thấy đặc biệt. Thứ nhất, việc mẹ và cu Sean đã vượt khó vượt khổ, mẹ đã một mình thay bỉm cho cu Sean trên một cái bậu cao ngang thắt lưng, rộng chừng 40 cm, dài 50 cm, chỉ vừa đủ để cu Sean nằm từ đầu đến… mông! Vừa làm mẹ vừa phải canh chừng để cu Sean không rớt xuống đất nhưng quan trọng hơn là không đạp chân sờ tay vào cái bỉm cũ thối inh hihiii, tiếc là lúc đó mẹ không nghĩ ra việc chụp ảnh cu Sean nằm trên cái bậu để kỷ niệm… Thứ hai là cảm giác rùng mình của mẹ khi mấy chiếc máy bay chiến đấu của không lực Mỹ bay trên đầu. Những chiếc máy bay đại tướng như F-16 và Mig-17 đều có tốc độ bay lớn hơn tốc độ âm thanh, nên khi nhìn thấy nó bay trên đầu, mọi người không khỏi ngạc nhiên sao nó lướt êm ru đến vậy. Chừng nửa phút sau… ầm ầm ì ì, những làn sóng âm thanh đinh tai nhức óc chạy theo sau máy bay và mau chóng lan trong không trung ra tứ phía (cũng chính vì thế mà có thể nhìn thấy máy bay trên đầu mình rồi mẹ vẫn kịp bịt tai cho cu). Có phần hãi hùng… mẹ chợt nghĩ ngày xưa khi miền Bắc sống dưới lưới may bay Mỹ và chịu cảnh ném bom rải đạn thì người già, em bé chịu đựng thế nào, và… tuy không muốn nói lại chuyện chiến tranh, nhưng với tốc độ máy bay như vậy mẹ quả thực khâm phục quân dân mình làm nên những trận oanh liệt như “Điện Biên Phủ trên không”, thật đấy!

Về nhà, ăn uống xong, cả nhà lăn quay ra ngủ, mẹ cũng muốn đi ngủ thì lúc đó cu Sean lại quấy, dỗ mãi đến khi cu ngủ thì lại đến giờ ăn tối! Không chỉ có thế, cu quấy mẹ tiếp một đêm… Mệt, nhưng đến khi cu lớn, nếu còn ở đây, nếu còn Air Show, mẹ lại cho cu đi. Hơi nhiều “nếu” nhỉ hihiii…

03 Oct 06 – Happy birthday to Grandpa!




Chúc mừng sinh nhật ông ngoại!

Bé Sean và gia đình chúc mừng sinh nhật ông ngoại! Bé Sean chúc ông ngoại ăn ngoan chóng lớn, biết vâng lời, hay được khen…

Hihiii bé Sean ẩn tuổi ông ngoại. Bé Sean tính tuổi theo năm thì là con số 0 tròn trĩnh còn ông ngoại đi hết 1 vòng can chi rồi bé Sean biết không. Để mẹ nói cho bé Sean nghe nhé, 1 giáp (zodiac) là 12 năm, mỗi năm tượng trưng bởi 1 con thú “Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi”, ở bên Trung Quốc thì họ không phải con Mèo mà là con Thỏ, không hiểu mẹ nhớ mang máng còn ở đâu đó nữa không phải con Dê mà là con Cừu nữa cơ...; ghép sau 10 can là “Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý” theo thứ tự lần lượt, do cả 2 bên đều là số chẵn cho nên quay một vòng mất 60 năm. Cái này là đặc trưng của văn hoá Á Đông mà mình ảnh hưởng từ 1000 đô hộ của người Trung Quốc đó con.

60 năm cuộc đời, 60 năm tuổi cũng là bao biến cố, bao bước ngoặt! Tuổi 60 lục tuần là cái tuổi không ai mong đợi vì đánh dấu sự về hưu, là bước hẫng của những người vốn quen say mê với công việc như ông ngoại, người ta gọi là “về vườn” (với các bà thì khác, về hưu từ tuổi 55 thậm chí có người sớm hơn nhưng quay qua quay lại việc nhà rồi chăm cháu nội cháu ngoại là các bà hết buồn). Tuổi 60 tuy vậy cũng là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời, đánh dấu một bước già dặn hơn nữa, kinh nghiệm hơn nữa, có thể nói là đạt đến mức “thông thái” (wise) như người ta nói “gừng càng già càng cay” ấy! Riêng với ông ngoại bé Sean, 60 tuổi còn đánh dấu việc lên chức “ông” nữa.

Cả nhà mình gồm có bố mẹ, dì Ann và bé Sean ở xa xin chúc ông ngoại “ngày càng cay”. Chúc ông mạnh khoẻ, và người nội trợ đảm đang của ông cũng khoẻ. Mong rằng ông tiếp tục duy trì phong độ thể dục thể thao hạng nhất, cũng như tính… dóm dỉnh (từ của ông ngoại) và khả năng kể chuyện tiếu lâm Việt Nam của ông!!! Đương nhiên ông sẽ tiếp tục là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cả nhà mình rồi, riêng mẹ còn chúc ông sớm có thêm một chú con dê hỏi tốt nữa hihiii…