Thứ Tư, 22 tháng 11, 2006

20 Nov 06 - Now Mama is as old as Dada

Mẹ bằng tuổi bố rồi nhé!



Sinh nhật! Ngày mà mẹ không muốn nghĩ đến nhất trong năm…

Không phải vì mẹ không thích sinh nhật, bé Sean à, vì mẹ không thích cái cảm giác là trung tâm thôi. Trước đây sinh nhật mẹ bao giờ cũng rất vui vì thường là tụ tập cả lớp hẹn hò nhau đi thăm thầy cô giáo rồi kéo hết về nhà luôn, mẹ không bao giờ phải làm trung tâm cả vì có những lần hơn ba chục người ai thích làm gì thì làm, ai thích ăn gì thì ăn, góc thì đánh đàn góc thì đánh bài v.v… nói chung là thoải mái vô cùng! Lên Đại học thì các bạn mẹ không có thói quen đi thăm thầy cô mà chỉ có ban cán sự lớp (trong đó có mẹ) là có trách nhiệm này thôi, mẹ và nhóm bạn thân vẫn tới thăm những thầy cô mình quý mến, nhưng không còn có kiểu tụ tập trẻ con như trước. Đến năm 2000, bắt đầu bước sang đầu 2, thấy bắt đầu thành “người nhớn”, mẹ quyết định là từ đó trở đi sẽ chỉ tổ chức sinh nhật 5 năm/lần (già rồi mà hì hì), thế là năm nào mẹ cũng biến đi đâu đó, thường thì là đi với 1/1 nhóm bạn thân, uống nước nói chuyện hoặc đi xem phim, mặc kệ lũ bạn vẫn kìn kìn kéo đến nhà. Lần đầu tiên thực hiện quyết định này, mẹ còn tử tế mua một lô bánh kẹo trái cây về bày sẵn để bạn bè đến ngồi chén và nói chuyện với nhau, lần tiếp theo thì mẹ phó mặc cho bà ngoại luôn, nghĩ lại cũng buồn cười. Mẹ khác bố ở chỗ, trong ngày sinh nhật bố muốn càng đông vui ồn ào càng tốt, còn mẹ, mẹ thích một ngày nhẹ nhàng, yên tĩnh, dành riêng cho những người thân thiết và yêu quý nhất!

Năm 2004, cô Hiền phá vỡ kế hoạch không sinh nhật của mẹ. Tuy nhiên, hôm đó rất vui vì là sinh nhật đầu tiên mẹ xa nhà nhưng lại có một cái “nhà” khác chia vui với mình. Cả nhà hát Happy Birthday bằng tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Trung, rồi chú Luis còn cao hứng lôi đàn guitar và kèn armonica ra biểu diễn nữa, đó cũng là lúc cả nhà sắp sửa chào tạm biệt chú Jianping về Trung Quốc. Mẹ vẫn còn giữ mấy đoạn video của ngày hôm đó, có lẽ không bao giờ cả nhà có thể gặp nhau đông đủ như thế và có lẽ cũng rất khó để gặp lại từng người, tuy là bây giờ Cesar lại xin được sang Mỹ dạy học, thật thú vị nhưng mà chú ở Utah, mẹ ở Texas thì cũng xa quá là xa… Thế là hết chỉ tiêu ăn sinh nhật cho tới 2005.

Năm nay, giống như bố ăn cái sinh nhật đầu tiên làm bố, mẹ cũng đón cái sinh nhật làm mẹ đầu tiên của mình. Bé Sean biết mẹ mong mỏi điều gì trong ngày này không? Buồn cười lắm nhé, mẹ chỉ mơ ước 3 điều nhỏ nhoi thôi: thứ nhất là được ngủ lâu thoả thích, thứ hai là không phải vào bếp, và thứ ba là được ngâm nga trong bồn tắm, mẹ đoán là bất cứ ai làm mẹ bé sơ sinh cũng thèm muốn ba điều này hì hì. Hix, nghe đơn giản vậy mà khó lắm nhé, cuối cùng trong ngày mẹ vẫn không được nằm ườn thêm tẹo nào, vẫn phải nấu cơm, và vẫn tắm quáng quàng trong... 5 phút! Nhưng mà cách đây 2 hôm, chiều thứ 7 đẹp trời, dì Ann, chú Phong và bác Thành dì Ann mới “nhặt” được ngoài đường về đã hợp tác với nhau biểu diễn một bữa hoành tráng cho mẹ rồi, yêu dì Ann ghê! Còn tối nay bác Phong lớn mang sang cho mẹ cái bánh ga to như bánh đầy tháng bé Sean, kiểu này mỗi lần có party gì cứ xin xỏ năn nỉ bác Phong tài trợ bánh kem hihi. Ngon ghê cơ, mấy ngày tới tha hồ có bánh ăn để phục vụ bé Sean tốt hơn hì hì… Mọi người cũng qua đông đủ lắm, ngại ghê cơ vì mẹ chỉ đi theo bố thôi chứ có phải sinh viên du học đâu, chắc là các bác thấy mẹ quan tâm và thuộc sinh nhật mọi người thì nghĩ là mẹ cũng thích được quan tâm lắm! Hix…

À hôm nay có một điều rất vui, đó là tuy mẹ mới tham gia forum HTT thôi nhưng mà hôm nay đã có nhiều người phát hiện ra sinh nhật mẹ và bác Hoasentrang trùng nhau rồi chúc mừng ỏm tỏi (click here), không phải thành viên mới nào cũng có vinh dự này đâu vì ai lại đi chúc mừng người không quen biết, nhỉ? Tự nhiên thấy trên forum online xôn xao beng beng mấy hình dàn nhạc gõ chiêng trống lòng cũng thấy vui vui hihiii.

16 Nov 06 – Another shot!

Lại đến kỳ tiêm phòng rồi!

Vèo một cái, thế mà cu Sean đã được tròn 4 tháng tuổi, lại đến kỳ đi tiêm phòng rồi, điều làm mẹ mong chờ nhất là trong bệnh viện có cái cân chuẩn để xem cu Sean bây giờ nặng thế nào… 8kg, so với trẻ con Tây thì thế là khá to, còn so với trẻ con Việt Nam chắc còn nhiều bạn to hơn cu Sean, ngược đời thế đấy, không hiểu mọi người cho ăn gì mà giỏi thế! Nhưng mà cu Sean được nuôi hoàn toàn bằng sữa mẹ thì thế là tối ưu rồi, hì hì, gì chứ để đói một tẹo là đã gào lên ầm ĩ rồi, làm sao mà phải lo cu Sean ăn chưa đủ được, tay vẫn đủ 4 ngấn trên dưới mà!

Lần tiêm này không hiểu do sức đề kháng tốt hay sao mà cu Sean về nhà tuyệt nhiên không sốt, mẹ vui lắm, vì hâm hấp sốt cũng đủ làm cho cu Sean khó chịu, ngọ nguậy cả ngày rồi, chỉ có hai bắp đùi hơi cứng một chút sau khi tiêm thôi, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc nghịch ngợm đạp bình bịch của cu Sean cả. Thế là từ giờ trở đi, cu Sean có thể được ăn dặm rồi đấy. Theo các chuyên gia về breastfeeding thì khuyến khích chỉ nuôi con hoàn toàn bằng sữa mẹ cho tới 6 tháng tuổi, nhưng theo các chuyên gia dinh dưỡng (nutritionist) thì nên cho ăn dặm từ lúc được 4 tháng tuổi. Mẹ có lẽ sẽ áp dụng việc cho cu Sean ăn khi con được 5 tháng tuổi, một phần là trung hoà 2 phương pháp, một phần là mẹ cảm thấy hệ tiêu hoá cu Sean đến khoảng đó thì đủ tốt để ăn thêm rồi. Mới hôm nào mẹ đọc sách thấy bảo các bé ngoài 3 tháng có thể bắt đầu đi ngoài 1 ngày/lần, thậm chí có trường hợp sữa mẹ tốt còn 1 tuần/lần, trong lúc đó cu Sean vẫn có thể xì xoẹt ngày vài lần và ra toàn nước. Bây giờ thì cu Sean 1 hoặc vài ngày mới đi 1 lần rồi, mẹ yên tâm hẳn với quyết định cho con ăn bột ngũ cốc…

À, mẹ phải giải thích cho cu Sean hiểu nhé: cho tới khi cu Sean được 12 tháng tuổi thì nguồn dinh dưỡng chủ yếu của con vẫn là sữa thôi, nếu sữa mẹ không đủ (hy vọng là đủ) thì bổ sung sữa ngoài; còn việc cho con ăn dặm, một phần là bổ sung chất thôi, mục đích chủ yếu là để sau này tránh cho con khỏi bỡ ngỡ khi dừng hẳn bú chuyển sang ăn vì đã quen với việc ăn và các loại thức ăn rồi… Mẹ chưa thấy ở VN có việc này nhưng trong sách Tây còn hướng dẫn cho các bé một món xay hoặc nghiền nhuyễn để ăn (cháo, bột, súp, hoa quả…) và một món củ quả cho bé cầm tay gặm (carrot, celery…), ngộ ra phết. Từ trước đến giờ nuôi cu Sean thật đơn giản: cứ đến giờ thì dắt bò sữa ra khỏi chuồng, hết giờ lại nhốt lại! Bây giờ phải cho cu Sean ăn thêm, lại chẳng có ai bên cạnh giúp đỡ, mẹ cũng lo lo không biết thực sự phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào… Được một điều an ủi là đồ nghề chúng mình đã có đầy đủ hết rồi: bát nhựa (để khỏi vỡ), cốc uống nước chống đổ, có tay cầm, lại còn một bộ thìa nhỏ xíu nhiều màu nữa, hihiiii cái này mẹ nghĩ chắc để cu Sean chơi nhiều hơn là để dùng cho mà xem...

14 Nov 06 - The biggest one in the month of birthdays!

Chúc mừng sinh nhật cụ ngoại!

Tháng 11 là cái tháng nhiều người sinh nhật nhất trong năm, nhiều vô kể, từ bạn bè, đồng nghiệp cho tới họ hàng của mẹ, tính loanh quanh phải vài chục người. Riêng cái lớp CHK4P của mẹ thôi đã có 10 trên tổng số 45 người sinh nhật trong tháng này rồi, trong đó hội 4 đứa mà mẹ hay gọi là Quartile chỉ có cô Minh là sinh tháng 10 còn lại cô Nga, cô Hương và mẹ cứ lần lượt trong tháng 11. (Chắc là vì tháng 2 mùa xuân, mát trời, bé Sean ạ, hihiii)

Đáng kính nhất, đáng chúc mừng nhất là cụ ngoại. Mẹ không biết chính xác nhưng mẹ nghĩ cụ sinh khoảng năm 1944, nghĩa là năm nay 72-73 tuổi rồi. Nhanh thật bé Sean ạ, mới ngày nào cụ còn dưới 70, đi đâu với mẹ mọi người cũng suýt soa vì có cháu ngoại lớn quá. Thế mà bây giờ lên chức cụ rồi. Làm mẹ nhớ câu ngày xưa cụ Lưu (mẹ gọi là bà Lưu) hay nói: “Mới ngày nào nó (tức là mẹ) 3 tuổi còn ngồi ôm cặp lồng cơm trước cửa nhà chờ mẹ đón em đi làm về, vậy mà bây giờ đã lớn thế này, bảo sao tao không già...” Chỉ có một cái hình ảnh đó thôi mà cụ nói từ năm này qua năm khác làm mẹ không thể nào quên. Ai cũng có lúc phải già đi, nghĩ cũng buồn bé Sean nhỉ?

Năm nay cụ ngoại có phần khoẻ ra, mẹ mừng lắm, cũng lâu rồi mẹ không được gặp cụ còn gì, bé Sean thì còn chưa gặp cụ bao giờ… Mẹ định thêu tặng cụ một bức tranh hoa cúc vàng (tên cụ mà) thật to để treo trong phòng khách nhưng không biết bao giờ mới làm được đây, phấn đấu xong trước tháng 5 bé Sean nhỉ? Rất may là mẹ và dì Ann ở xa nhưng có bác Thọ (Mr.Longevity hay còn được mẹ gọi là Mr.Long hehe) rất chịu khó đến thăm và tặng hoa bà dịp sinh nhật và 20/11 này. Bé Sean yêu bác nhiều con nhỉ? Sinh nhật bác cũng tháng 11, sau mẹ 2 ngày đấy hihiii.

Cụ ngoại đợt vừa rồi cùng 2 cụ bà nữa được con cháu bố trí cho đi một chuyến để đời. Biết mẹ thích đọc thư tay, cụ lại hì hụi viết thư kể chuyện rồi nhờ ông ngoại scan để gửi sang cho nhà mình. Cụ đi Pleiku, Buôn Mê Thuột, Dak Lak, Đà Nẵng, Hội An trong 10 ngày, về khoẻ mạnh phấn khởi lắm. Mẹ đang động viên cụ chờ bà ngoại khoẻ mạnh rồi làm một chuyến xuất ngoại, có thể đi Thailand, Singapore gì đó, Trung Quốc thì càng tuyệt. Mẹ mà ở nhà chắc là đến hè cũng rủ cụ đi nghỉ mát một chuyến bé Sean ạ. Bé Sean chúc cụ luôn khoẻ mạnh, lạc quan để vui vẻ bên con cháu nhé. Bé Sean cố gắng ngoan và giỏi, sau này về nói chuyện bằng tiếng Anh với cụ nhé hihi…

12 Nov 06 - Dada gets older than Mama

Bố hơn mẹ 1 tuổi rồi nhé!





Chúc mừng sinh nhật bố Hero béo ú!!!









Đây là cái sinh nhật đầu tiên mà bố được lên chức bố, cho nên bố khoái lắm, nhất định đòi đi nhậu với cánh đàn ông cho bằng được. Buồn cười bố lắm cu Sean nhé, như trẻ con ấy. Mấy hôm trước thì bảo mẹ là không sinh nhật gì đâu, nhưng cứ càng gần đến ngày thì bố càng có vẻ bồn chồn như trẻ con mong mẹ về chợ và băn khoăn “Không hiểu năm nay có những ai nhớ sinh nhật bố nhỉ”!



Chủ nhật. 12 giờ trưa, bố than thở “Mãi chẳng thấy ai chúc mừng mình” làm mẹ phì cười vì thực ra bố vừa mới ngủ dậy, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt nữa. Bất ngờ nhất là vừa bật máy tính lên thì nhận được tin nhắn vào trang web của 322 (Hội học bổng giống bố) để xem mọi người đang chúc tụng rôm rả trên đó, hoá ra các chú Austin và cô Nguyên November (mà cu Sean gặp trên St. Louis hồi còn nằm trong bụng mẹ ấy) là những người biết và phát động phong trào đầu tiên. Bố sướng run người (hí hí thêm thắt cho hay) và cảm ơn rối rít, thật ra họ chỉ chúc mừng sau mẹ thôi, vì đêm qua bố ở lại trong trường làm việc khuya tới 2-3h sáng liền, còn mẹ vào mạng viết thư “bóc tem” sinh nhật bố!



Buổi chiều, mẹ ở nhà làm bún vịt, bố vi vu đi nhậu với bác Phong bác Zao, về nhà là 7pm, bố cứ thắc mắc “Sao chưa có ai qua?”. 8pm, bố đi ra đi vào “Mọi người đâu thế nhỉ, chắc là đi Botanic garden về muộn rồi ghé qua đây luôn”… 9pm, bố quả quyết “Lát nữa mọi người sang đấy, vợ chồng bác Hùng Lý chắc chắn nhớ, còn bác Vân ngày nào chẳng lên Moet322”… hihii mẹ vừa buồn cười vừa thương bố quá. Hóa ra là mọi người nhớ nhầm ngày thành 13 nên hôm sau mới qua!



Sinh nhật bố mà bố làm mẹ phiền lòng nhiều thứ lắm cu Sean nhé! Hôm sau mẹ giấu biến gói quà mẹ tặng mà bố chưa (thèm) mở đi luôn, (hì hì cũng tại là cái khăn len xấu quá không như trong tưởng tượng của mẹ nên mẹ cũng không thích thấy bố đeo nó lắm); rồi mẹ lôi thịt vịt hôm qua bố no say không chịu ăn ra chén sạch, không thèm để phần cho bố nữa (yummy yummy, thịt vịt ngon lắm…)




“10 things Mom loves about Sean”

Mẹ yêu bé Sean những điểm này…

Đã yêu bé Sean nhất trên đời, có thể ngồi ngắm bé Sean cả ngày không chán, nhưng mà vẫn có những điểm yêu đặc biệt! Để mẹ phỏng theo bài Lý mười thương, dân ca xứ Huế, miêu tả bé Sean đáng yêu của mẹ nhé. Bài hát nói về vẻ đẹp cả về ngoại hình và tâm hồn của cô gái Huế, còn bài “Lý bé Sean” của mẹ chỉ mới kịp miêu tả vẻ đẹp ngoại hình thôi mà đã hết mất cả 10 thương rồi, hihiiii, đành để lúc khác tán chuyện cái nết sau bé Sean nhỉ?

Lý bé Sean

Một thương tóc dựng cả ngày

Hai thương miệng rộng môi dày bi bô

Ba thương má phính lông tơ

Bốn thương chiếc mũi chóp to gia truyền

Năm thương cái lúm đồng tiền

Sáu thương đôi mắt đen huyền ngây thơ

Bảy thương cầu thủ đùi to

Tám thương bụng trống ăn no phập phồng

Chín thương tròn trịa cặp mông

Mười thương nết ngủ khi không cũng cười…

1. Tóc bé Sean rất dễ thương, điều này quá đúng, đặc biệt là với những người gặp bé Sean lần đầu, ngoài việc ấn tượng rằng bé Sean nhiều tóc thì hầu hết đều rất thích cái sự “chổng ngược không cần gel” của tóc bé Sean. Đến nỗi mà nhiều hôm cho bé Sean đội mũ để giữ ấm đầu khi đi ra dường, về nhà bỏ mũ ra, cái tóc nó xẹp xuống ôm sát lấy đầu, trông đẹp trai lắm, không như “đầu gấu Hongkong đeo kính đen” nữa, nhưng mẹ thì cứ thấy lạ lạ như là “đây không phải con tôi, không phải con tôi”. Cũng may, để tự do thì chỉ một lúc là sợi nào sợi nấy lại chĩa lên trời, lại là bé Sean.

2. Nhắc đến cái miệng của bé Sean thì chắc 10 người cả 10 đều nghĩ ngay tới miệng của bố Hero. Cái miệng lúc mím vào khi ngủ thì trông nho nhỏ xinh xinh nhưng mà khi cười toe, và nhất là khi gào lên khóc thì sao mà miệng rộng môi dày thế! Lúc bé Sean khóc ầm mặt đỏ tía tai thì cả mặt nhăn nhúm và cái miệng cũng nhăn nhúm trông rất xấu, nhưng khi cười toe thì cái vành môi trên cong cong vén lên trông rất ngộ nghĩnh đáng yêu! Cái miệng này khi mếu trông cũng thương lắm nhé, nhất là khi toàn bộ hành động xảy ra từ từ như cuốn phim quay chậm, vì chỉ cần nhìn thấy mắt bé Sean hoe hoe đỏ và cái môi dưới ừ từ chầm chậm trề ra là cả nhà xúm vào an ủi dỗ dành để cho cơn khóc chực trào ra lại biến mất. Mà mỗi sáng thức dậy, nhìn hai bố con nằm ngủ cạnh nhau, một thằng lớn một thằng bé nhưng hai cái miệng đều chẹp chẹp giống nhau trông dễ thương lắm!

3. Bé Sean càng lớn càng trắng trẻo hồng hào, không phải mẹ nịnh đâu mà đấy là sự thật! Cho nên mọi người bảo bớt giống bố, hì hì, xem lại ảnh hồi 1 tháng thì quả là ngăm ngăm làn da châu Á như bố thật. Nhưng mà bây giờ da dẻ bé Sean thích lắm nhé, nhất là hai cái má, cứ hồng lên, mịn mượt, mát mát và thơm lừng mùi sữa. Hai má phinh phính đến nỗi các bác các cô cứ hỏi mẹ có hay véo má bé Sean không mà cứ xị ra thế, hihiii tại cháu tròn quá đấy mà…

4. Mũi, lại là tác phẩm của bố Hero đây chứ còn ai. Nghe nói thì cái sống mũi cũng cao giống mũi mẹ chứ không trông-như-tẹt giống mũi bố (ấy rằng thì là đối với mẹ, nó đích thị là mũi tẹt nhưng bố cứ khăng khăng cãi không phải cho nên mẹ đành gọi nó là mũi trông-như-tẹt vậy!), nhưng mà cao chưa thấy đâu vì chờ bé Sean lớn mới nhìn rõ được, chỉ thấy cái chóp mũi béo to đùng như quả cà chua thôi. Cái mũi này với mẹ yêu nhất là lúc bé Sean ăn vì khi đó hai má tóp vào, cái mũi hin hin lên trông chóp mũi nhỏ lại, tròn tròn, bóng bóng yêu lắm!

5. Lúm đồng tiền duyên sát gái của bé Sean thì mẹ đã tự hào nhiều rồi, duyên là ở chỗ tuỳ người tuỳ lúc mới được chiêm ngưỡng nó, còn sát gái thì… bằng chứng sinh động đây, nạn nhân đầu tiên chính là… mẹ hì hì.

6. Mắt trẻ con mà, sáng lắm, lúc nào cũng mở to, tròn như hai viên bi ve và long lanh như hai giọt nước, lại thích ngó nghiêng lung tung và nhìn say đắm vào các vật thể lạ (UFO). Bố khoe là mắt bé Sean có đuôi dài giống bố, mẹ thấy đôi mắt đúng là như biết nói biết cười, cứ thích chí là tít lại, nhìn mà muốn quên cả mệt nhọc.

7. Cả bố và mẹ đều thấy hơi buồn khi tình trạng gia đình nhà mình là 100% chân ngắn lưng dài, đã thế phần đùi còn dài hơn phần cẳng chân nữa, cái tướng này về sau lớn lên lại nhìn mãi không thấy cao cho mà xem. Hai chân bé Sean cong vòng kiềng, bố thì muốn nắn nhưng mẹ thì nghĩ rằng con trai chân thẳng chân cong không quan trọng, để phát triển tự nhiên thì mẹ thích hơn. Được mỗi hai quả đùi to chắc nịch, bỉm nào cũng chật sớm vì bó thít lấy hai đùi, nhìn chỉ muốn véo cho vài cái, mà cũng nhờ thế nên chân bé Sean khoẻ lắm, tập lẫy hay tập đứng đều đạp bình bịch. Hy vọng sau này bé Sean đá bóng giỏi, mà chơi thể thao giỏi cũng dễ xin học như học giỏi đấy con, hì hì.

8. Cái bụng của bé Sean làm cho mất một thời gian đầu mẹ ra sức thuyết phục mọi người gọi tên ở nhà của bé Sean là Ếch (như Hoàng tử Ếch ấy nhỉ?) mà không ai chịu. Bây giờ bé Sean lớn, dài ra mười mấy cm rồi nên cái bụng trông cũng bớt hoành tráng, nhưng mà vẫn tròn vo kể cả lúc no cũng như lúc đói. Bây giờ phát hiện ra bé Sean có máu buồn rồi, thỉnh thoảng khi mẹ massage xoa chân tay, xoa bụng, mẹ lại cù cho bé Sean vài cái, nghe tiếng trẻ con cười khanh khách thú vị lắm cơ…

9. Đấy, lại như mấy đặc điểm trước thôi, “của nhà trồng được” giống bố như đúc hehe… Những lúc lật bé Sean nằm sấp nhìn hai quả mông mây mẩy trông rất thích, mà cũng vì “mộng năng” nên bé Sean vẫn chưa lẫy được, hihi… Thỉnh thoảng khi bé Sean hơi quấy, mẹ rất thích tét vào mông, vừa xả được xì trét cho mẹ mà lại yên tâm là bé Sean không đau vì mẹ toàn vỗ vào cái bỉm êm êm thôi. Mà có khi bé Sean cũng thích, vì bây giờ thì không cần nữa nhưng hồi bé Sean nhỏ xíu muốn dỗ ngủ vẫn phải vỗ vỗ vào mông mà, hì hì…

10. Bé Sean có một cái nết mẹ rất yêu là hay mỉm cười trong lúc ngủ, nụ cười mang lại bao nhiêu niềm vui, làm mẹ mát lòng, bõ công vỗ về đưa bé Sean vào giấc ngủ. Cũng có thể, như sách nói, đó là nụ cười vô thức khi bé cảm thấy thoả mãn, thoải mái. Cũng có thể, như mẹ nghĩ, đó là bé Sean gặp một điều gì đó thú vị trong giấc mơ con trẻ của mình. Không hiểu bé Sean mơ thấy gì mà cười nhiều thế nhỉ, mẹ muốn biết quá đi thôi! Mẹ còn muốn biết một điều bé xíu nữa, có mẹ trong giấc mơ của con không…

01 Nov 06 - Mom's new hobby

Thú vui mới của mẹ...

Dạo này blog của cu Sean bị mẹ có phần bỏ bê, lâu lâu không thấy viết bài mới hay post ảnh mới gì cả mặc dù thật ra cu vẫn đang lớn lên và thay đổi từng ngày. Nguyên nhân là do bỗng dưng dạo này mẹ tìm ra một thú vui mới và mải mê vào đó quá.

Cu Sean khoan đừng dỗi mẹ nhé, để mẹ giải thích này. Ban đầu là do mẹ có ý định thêu các hình nho nhỏ yêu yêu vào quần áo của con cho nên lang thang vào google tìm mẫu. Loay hoay thế nào mẹ lại tìm ra được cái forum rất hay là Hội thêu thùa (click here) và khám phá ra một môn thêu mới rất phù hợp với mẹ ở chỗ là đòi hỏi sự tỷ mẩn kiên trì cao độ, đó là cross stitch hay là thêu chữ thập. Rồi mẹ lại cắm đầu vào với hy vọng sớm làm ra một tác phẩm công phu để tặng bố nhân ngày sinh nhật… Và thế là việc gì phải đến đã đến, mẹ mê mẩn sục sạo từng ngõ ngách, ngắm nghía các tác phẩm của mọi người và ngồi mơ mộng một ngày nào đó… hic

Cu Sean biết không, mẹ ngay lập tức đặt mua một loạt kit của Jo Ann, cửa hàng chuyên bán đồ thủ công thông dụng nhất, mẹ lại đi lang thang Wal-mart nhặt một loạt đồ nghề rồi bắt tay vào lao động không ngừng nghỉ. Tác phẩm đầu tay đơn giản là một chú cánh cam, trông cũng mịn màng, thế là mẹ khoái chí bắt đầu tiếp chú mèo treo trên cành cây (Hang in there – Dimensions) nhưng không hiểu sao mới xong có mảng trắng ở lòng bàn chân mà mẹ thấy vải đã rúm ró vì chen nhau trong cái lỗ tí tẹo rồi. Hix, bỏ dở, quay qua cái wedding record, lần này thì không thấy vải bị rúm tuy là mặt vải vẫn cứ dày cộp lên kỳ quặc, và sau thì… thiếu chỉ. Hix, lại bỏ dở, lại quay qua cái whimsies trên nhựa cứng. Lần này thì may mắn là mẹ đọc tờ hướng dẫn cẩn thận. Ui chao ôi, hoá ra từ trước mẹ toàn thêu chập cả mớ chỉ 6 sợi thay vì tách nó ra rồi dùng 1 hoặc 2 sợi tuỳ yêu cầu của mẫu… Thảo nào, kéo chỉ đau cả tay mà miệng thì lẩm bẩm thiếu chỉ gì mà nhiều thế, sao có người bảo là có thể thêu được 2 mẫu mà mẹ thêu được có nửa mẫu, haha. Có lẽ hôm nào mẹ sẽ quyết tâm gạt sự chán chường qua một bên mua thêm chỉ về hoàn thành thử cái wedding record theo kiểu của mẹ xem nó ra sao hihiii... Mà cái whimsies, chính thức là tác phẩm đầu tay ấy, mẹ làm được giữa chừng thì lại học thêm được cách thêu mặt sau hoàn hảo, ứng dụng luôn nên trông cả 2 mặt đều đẹp lắm, mẹ rất thích.

Bây giờ thì mẹ ấp ủ rất nhiều thứ: tặng ông bà nội ngoại này, tặng cụ ngoại này, tặng ông bà Tom – Michelle này, mừng đám cưới bác Thuận – cô Hà và nhiều cô chú bạn mẹ này, quà cho bố, cho dì, cho chú Phong này… lại còn 1 cái thước đo chiều cao hình cún con cho cu Sean nữa! May mà cũng còn lâu cu Sean mới đứng được để đo chiều cao nên mẹ còn nhẩn nha được phần cho con. Nhiều thế làm không xuể rồi mà mẹ vẫn còn tiếp tục lang thang internet suốt ngày, đến nỗi bố không cần nhìn cũng biết được là mẹ lại đang ngó nghiêng “cờ rót xờ tít chờ”. Bố thì ra sức bảo rằng đó không phải là thêu vì không có tý sáng tạo nghệ thuật nào nhưng mẹ chỉ im thôi, hy vọng một ngày nào đó mẹ ấp được trứng khủng long thì bố sẽ hết kêu ca khi thấy mẹ suốt ngày la cà trong HTT và eBay hihiii…

À mẹ cho cu Sean xem tác phẩm đầu tay (và đến giờ vẫn còn là tác phẩm duy nhất) của mẹ nhé (con cánh cam mẹ không coi là tác phẩm). Hy vọng con thích, còn mẹ tạm dừng để đi thêu tiếp đây hihiiiii.

Thứ Hai, 20 tháng 11, 2006

09 Nov 06 - Honey, are you ready for siblings?

Bé Sean đã muốn có em chưa…


 


Thời gian này năm trước… Một cái mầm sống bé nhỏ sinh ra và lớn dần lên trong cơ thể của mẹ. Phải nói thật với bé Sean là lúc đó mẹ hoàn toàn chưa chuẩn bị cả về mặt thể chất và tinh thần cho việc làm mẹ đâu, nhưng khi biết sắp có bé Sean, cả bố và mẹ đều vui lắm, nhưng mà cái niềm vui lúc ấy thực sự vẫn còn nhỏ tí xíu so với niềm vui kể từ khi bé Sean chào đời…


Mẹ nhớ, hồi bố và mẹ còn vất vả yêu nhau (gọi là vất vả cho mọi người sợ, hihiiii) vì 1 tuần được gặp nhau có 1 lần vào cuối tuần và đó là lúc bố phải leo lên xe chuyến chịu đựng 2 tiếng từ Hải Phòng tới Hà Nội và ngược lại (tất nhiên là chưa kể đến những lúc bố lên cơn thèm tự nhiên có một ngày đẹp trời trốn đi, mà cái sự lên cơn ấy thật ra cũng không ít). Có 1 lần bố đã bảo mẹ (hix, nhưng mà hồi đấy nói nịnh để mẹ nghe cho sướng tai thôi mà mẹ cứ gật gù tưởng thật và mẹ cảm thấy mình cũng như thế mới gay chứ), bố bảo là: “Không hiểu tại sao trên đời có một người hoàn toàn không máu mủ ruột thịt, không dây mơ rễ má gì với mình, mà mình lại có thể yêu nhất trên đời, yêu hơn cả bố mẹ mình nhỉ? Bây giờ mới hiểu thế nào là yêu một người khác hơn cả bản thân mình…” (hihi bây giờ đọc lại thấy buồn cười ghê, chắc những đôi yêu nhau bây giờ họ cũng nói với nhau như thế nhỉ?!!) Đối với mẹ lúc đó cũng vậy, khi có bố, bố là người mẹ yêu nhất trên đời (dĩ nhiên là mẹ yêu kính cả ông bà ngoại nữa nhưng mà bố thì si ngốc cơ).


Vậy mà, mấy hôm trước ngồi vui vẻ ôn lại kỷ niệm cũ, coi như nhân kỷ niệm 1 năm ngày bố mẹ thực sự bắt đầu sống với nhau như vợ chồng, mẹ đã thổ lộ cho bố một bí mật, bé Sean ạ. Con muốn biết không? Mẹ bảo bố rằng bây giờ bố không còn là “người đàn ông duy nhất” của đời mẹ nữa, và rằng bố bây giờ chỉ là người mẹ yêu số 2 trên đời thôi, không phải sau mẹ mà là sau… bé Sean. Hiii, bố buồn lắm, buồn mất… 1 giây bé Sean ạ, rồi bố cười, dĩ nhiên là bố cười rồi, vì bố cũng như mẹ, yêu bé Sean nhất trên đời mà!


Lại có một hôm, dì Ann hỏi mẹ: “Thế chị yêu anh hơn hay chị yêu thằng cu hơn?”. Cái này mẹ nói thật, bố chắc cũng phấn khởi, đó là lúc đầu mẹ còn cân nhắc đắn đo một chút. Sau mẹ trả lời dì Ann là bé Sean được yêu nhất, có nhiều lý do: bé Sean do chính mẹ sinh ra, mẹ chăm bẵm này; bé Sean là sản phẩm tuyệt vời nhất mà tạo hóa đúc kết ra được từ gien của cả bố lẫn mẹ này; sau này sản phẩm ấy khôn lớn ra sao, ngoan ngoãn giỏi giang thế nào… còn do một phần công mẹ bồi đắp này; và ngoài ra bé Sean còn mang bao nhiêu ước mơ, ấp ủ bao nhiêu hy vọng của bố mẹ nữa. Cái này cứ hỏi những người làm cha làm mẹ chắc ai cũng đồng ý với mẹ, bé Sean ạ.


Thế mà bây giờ, bố mẹ lại đứng trước “khả năng” là năm sau bé Sean sẽ có em… (mẹ không gọi là nguy cơ vì nó không phải là việc xấu), tình hình là nếu đúng vậy thì mọi việc lặp lại đúng như 1 năm về trước và em bé Sean cũng sẽ được sinh ra vào tháng 7!!! Mẹ lo vô cùng, lo cho bé Sean còn nhỏ xíu mà đã có em, lo cho em bé Sean hình thành trong khi mẹ đang cho bé Sean bú sẽ không đủ dinh dưỡng để phát triển, lo mẹ sẽ không đủ sức để cùng lúc chăm sóc hai nhóc con cho tốt, ôi ôi ngoài cái chuyện lại phải ở nhà thêm 1 năm ra thì mẹ lo nhiều lắm! Có thêm 1 đứa cũng tốt, nhất là những trường hợp như thế này xác suất ra con trai cao… rồi một công vất vả nuôi 2 đứa một lúc cũng xong. Tự an ủi mình vậy, nhưng nhiều lúc mẹ cứ muốn ứa nước mắt vì thương bé Sean. Thật là lạ, dì Ann đi công tác mỗi 1 tuần mà…


Mẹ vừa lái xe chở bé Sean đi cùng đến chỗ xét nghiệm. Tuy rằng chưa tự làm thử tại nhà nhưng mẹ tin là bé Sean sắp có em thật! Tất nhiên, xét nghiệm của họ thì chính xác hơn mà quan trọng hơn là free hoàn toàn. Mẹ cảm thấy rất mệt mỏi trong 2 tuần vừa qua, khó chịu giống như đợt năm ngoái, nhiệt độ cơ thể tăng từ 36.5 tới 37.1, ngoài ra mẹ cũng chẳng nghĩ ra thêm được biểu hiện nào khác trừ khi cô y tá hỏi thì mẹ cũng công nhận là dạo này ăn kém ngon miệng hơn và có vẻ đi restroom nhiều hơn. Cái xét nghiệm được làm bởi chính tay mình, có cô y tá đứng cạnh hướng dẫn và giải thích thôi. Trong lúc chờ đợi cô và mẹ nói chuyện nhiều, làm mẹ thấy bình tâm hơn một chút. Chuông đồng hồ kêu, kết quả hiện ra: 1 vạch. Lúc đó mẹ run quá đâu có nhớ 1 vạch là gì, 2 vạch là gì đâu, lại chờ cô y tá lấy lại cái bảng ra…


Ôi trời ơi, negative bé Sean ạ, mẹ mừng quá, nhẹ nhõm cả người, đi về mà trong lòng phơi phới (lâu lắm rồi mới có cảm giác đặc biệt như thế này)! Mà lạ lắm nhé, về nhà mẹ lại mát lạnh 36.4 độ như chưa bao giờ hơn thế! Thế là mẹ có thể như mình mong muốn, toàn tâm toàn ý dồn vào cho bé Sean lớn một chút rồi mới có em, bé Sean nhỉ? Người đầu tiên và do vậy là duy nhất được mẹ tâm sự để hỏi ý kiến là bà ngoại cũng thấy mừng ghê lắm. May cho bố, bé Sean mà có em thì trong danh sách của mẹ bố lại tụt xuống thêm 1 bậc nữa… À, mà từ giờ mẹ phải cấm vận bố thật cẩn thận mới được hihiiii…


 

Sean's slide show No.1

Slide show cho cu Sean (0 toi' 1 tha'ng tuoi)


 










Tuesday November 21, 2006 - 05:38pm (CST)