Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2006

17 Sep 06 - Sean is just a little boy




Bé Sean dễ thương quá đi mất…

Bé Sean bây giờ có những hành động dễ thương lắm rồi! Chỉ cần nhắm mắt lại một chút là mẹ có thể tưởng tượng ra bé Sean – cu Tí của mẹ với những động tác cử chỉ và cả những âm thanh quen thuộc đáng yêu cho mà xem…

Mẹ thích nhất có lẽ là hình ảnh bé Sean lúc được bế đứng, ôm tựa cằm vào vai để vỗ cho ợ hơi vừa ăn trong bụng ra (nếu không bé Sean sẽ ngủ không yên, nhẹ nhàng thì kêu ọ ẹ, tệ hơn thì khóc ré lên). Những lúc này nếu buồn ngủ rũ ra rồi thì bé chỉ nằm yên, mắt nhắm nghiền đón nhận những cái vỗ về nhẹ nhàng vào lưng cho đến khi ợ lên một tiếng rất to xong thì mở to mắt thở hắt ra một cái rồi lại quay về trạng thái ngủ. Nhưng ngộ nghĩnh là những lúc bé Sean đang tỉnh ngủ cơ, ngọ nguậy không yên (mà bé Sean càng lớn bế càng nặng vì nghịch quá không giữ yên được), hai tay tì vào hai vai mẹ để chống cho cái cổ và cái cằm rướn lên nhìn ngó lung tung, nhưng vì cái cổ còn yếu trong khi cái đầu lại quá to nên cái đầu thường xuyên bị lúc la lúc lắc, đảo hết từ bên này sang bên nọ nếu không có tay mẹ đỡ lại, và không ít lần cái đầu gật gù gục xuống đập ngay trán bé Sean vào cằm, vào mặt mẹ làm mẹ lần nào cũng phải cười khúc khích. Sẽ không cười nổi nếu sau đó bé Sean bị đau khóc oà lên nhưng bao giờ cũng thế, cái miệng mới nhệch ra chực khóc nhè thì lại quên luôn không hiểu do được dỗ hay do lại tiếp tục ngó nghiêng khám phá xung quanh…

Dễ thương không kém là cách bé Sean đòi ăn, ăn và từ chối ăn. Đói mà không cho ăn cũng khóc, thậm chí nhiều lúc vừa ăn vừa khóc, no mà vẫn cho ăn tiếp cũng khóc, cho ăn nhầm lúc đang gắt ngủ cũng khóc, cho nên nếu không hiểu bé Sean rất dễ “phiên dịch” nhầm mấy tiếng khóc này! Khi tiếng khóc i i be bé như tiếng con gì kêu, thường thì phát ra lúc ngủ, chắc vì đói không ngủ tiếp được, là lúc bé Sean gọi mẹ nhưng vẫn còn đủ kiên nhẫn để chờ, nếu để lâu thì bé sẽ gào lên ngằn ngặt. Những lúc này, chỉ cần thấy hơi hớm mẹ lại gần là cái i i kia biến đi, cái miệng đã há sẵn, hai cái môi nhọn lên như cái mỏ chim, lia qua lia lại tìm kiếm, thường khi bắt đầu há miệng thì mắt lại nhắm tịt lại cho nên chẳng biết trúng trật thế nào. Đến khi ăn thì hai vành môi ấy lại vén lên cong cong nhìn nghiêng rất yêu, mút ra mút vào lia lịa, những lúc tuột mất quờ tìm lại cũng nhanh như chảo chớp, trong khi đó thì hai cái má phính cứ tóp ra tóp vào theo nhịp mút, bên má có lúm đồng tiền những lúc đó trông rõ hơn, mà bên má không có cũng tự nhiên xuất hiện một cái lúm… Còn những tiếng nuốt sữa thì thường là điên cuồng… hẹc hẹc, hẹc hẹc rất to kết hợp với những tiếng rít (có lẽ là từ trong cổ họng) như con chuột chí, khỏi nói là ấn tượng đến thế nào! Sau mỗi một hơi dài hoặc đến khi ăn no rồi cần phải nghỉ thì cái lưỡi làm nhiệm vụ là đẩy ra bất cứ thứ gì sau đó được nhét lại vào miệng, hai cái mỏ chim bây giờ lại chu lại nuốt nốt những miếng cuối còn cả thân mình gồng lên, hai tay vật ra đằng sau như người nằm lâu một tư thế bị mỏi, đến là buồn cười.

Cái cách bé Sean cười và cách chọc cho bé Sean cười, cái sự thoải mái của bé Sean những lúc được tắm thì mẹ đã nói đến rồi, không nói lại ở đây Sean nhỉ?

16 Sep 06 - Sean is now 2 months old!




2 tháng tuổi…

2 tháng tuổi của bé Sean rơi vào ngày thứ bảy, cuối tuần này cũng đồng thời là 9 tuần tuổi của bé Sean. Bà ngoại mấy hôm trước viết thư hỏi thăm bé Sean và dặn dò bố mẹ lần này đừng tổ chức ầm ĩ như lần trước kẻo bé Sean mệt!!! Hihiii bà lo quá đi thôi, may là bé Sean tròn 2 tháng vào thứ 7 nên cả nhà cho bé ra ngoài đi chơi, chứ vào ngày thường thì chắc cũng chỉ ôm bé hôn hít trước khi đi ngủ thôi chứ gì nữa…

Thật là thú vị là đúng thứ 7 ngày 16/09/06 ở các hệ thống Wal-mart stores có tổ chức gì đó gọi là ALL THINGS BABY nghe quảng cáo là có nhiều product samples lắm, cả nhà hí hửng rồng rắn lái xe đi. Ra tới nơi không thấy băng rôn khẩu hiệu bóng bay gì ồn ã từ ngoài cổng như mình dự đoán, cũng không thấy nhân viên đứng tíu tít phân phát tờ rơi và quà tặng đâu cả... Lạ nhỉ, trên các forum bàn luận sự kiện này cũng khá sôi nổi mà! Lại cũng thấy tên tuổi nhiều nhà tài trợ nữa…

Vào trong khu bán đồ baby mới thấy hoá ra chỉ có một góc nhỏ trong này, chủ yếu là quần áo trẻ em, cái mà bé Sean hiện giờ không cần lắm (nếu có mua thì giá sale vẫn quá cao so với sự hào phóng của mẹ), ngoài ra có một cái bàn nhỏ, chắc là dành cho hàng mẫu phát tặng nhưng chẳng có ai ngồi, không biết có phải vì cả nhà đến lúc gần hết giờ không. Trên bàn lèo tèo vài cái đĩa nhạc và game trẻ con, vài cái coupon gì đó, và mấy tấm phiếu tham gia “dự đoán có thưởng”. Đại loại là có 2 cái bình nhựa to, 1 chiếc bên trong đựng đầy que ngoáy tai (swab), 1 chiếc bên trong đựng đầy cục bông gòn tiệt trùng (cotton balls), việc của người tham gia là phải dự đoán số lượng từng thứ có trong mỗi bình. Sau một loạt các công thức toán học phức tạp diễn ra trong đầu, bố quyết định tham gia hòng kiếm giải thưởng cho cu Sean, để cho chắc chắn, bố còn viết luôn cả phiếu cho chú Phong và bác Vân nữa… Để xem thế nào nhé hihi!

Tình hình chỉ có vậy thôi: buổi tối dì Ann trổ tài làm mỳ tuna (miễn bình luận hihi), ông bà ngoại hỏi thăm... Ngày hôm nay điều đặc biệt nhất đối với cu Sean là… được chụp ảnh, nói thật mà như đùa, có lẽ gần 2 tuần rồi cu Sean không có tấm ảnh mới nào vì ai cũng bận!!!

Thứ Năm, 14 tháng 9, 2006

14 Sep 06 - Sean's first giggle!!!




Cu Sean biết cười khanh khách rồi!!!


 


Thật là vui! Hôm nay mẹ đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của cu Sean mà mẹ nghĩ là lần đầu mẹ nghe thấy nếu không kể đến những lần cu Sean mở miệng cười và vô tình phát ra âm thanh từ trong cổ họng. Nói vậy có nghĩa là đây là cái cười thành tiếng thực sự do cu Sean thích chí phát ra chứ không chỉ còn là mỉm cười chúm chím hay loe hai cái môi ra toe toét nữa…


Tiếng cười trong trẻo của cu Sean nghe thật đáng yêu làm sao, mẹ ngẩn người ra nghe, rồi lại ngẩn người ra tiếc khi cu Sean ngừng khúc khích. Mẹ quyết chí chọc cho cu Sean cười lần nữa để tối về “biểu diễn” với bố, với dì, nhưng mà cho dù mẹ dí ngón tay trỏ bao nhiêu lần vào chóp mũi, vào đầu môi rồi hai bên má, rồi mẹ biểu diễn hát vè, cu Sean thích chí cười tít cả mắt, thì những gì mẹ nghe được vẫn chỉ là những tiếng i i be bé như mọi hôm mà thôi… cái này thì cu Sean làm được mấy tuần nay rồi, mẹ cũng không nhớ chính xác từ bao giờ nữa.


Sách nói rằng khi bé được 6-8 tuần thì bé biết cười, nghĩa là cười vì vui thích thực sự chứ không phải là cái miệng nhệch ra hình nụ cười một cách vô thức (click here), chẳng hạn như cười sau khi được ăn no, cười trong giấc ngủ (ahhhh ra thế, bây giờ mẹ mới để ý tới điệu cười ăn no này, còn cười khi ngủ thì mẹ vẫn luôn nghĩ là cu Sean đang mơ một giấc mơ rất đẹp). Vậy thì cái điệu cười nhếch mép của cu Sean ngay từ ngày tuổi đầu tiên trong bệnh viện cũng chỉ là vấn đề sinh lý chứ không phải tâm lý hihiii vậy mà cả nhà ai cũng hớn hở thấy cu Sean biết cười từ lúc lọt lòng! Sách lại nói rằng khi bé biết cười tức là bé nhìn thẳng vào mắt người đối diện và cười (chí lí!) rồi dần dần sau này sẽ cười có chọn lọc với người thân chứ không phải cười với bất cứ ai nữa (sẽ kiểm chứng!). Ah nốt điều này nữa, sách dạy rằng khi bé bắt đầu biết cười, những lúc chơi nựng và nói chuyện với bé cũng phải nhìn thẳng vào mắt bé để bé nhận biết được cái nhìn của mọi người (okie đã làm!)…


 

13 Sep 06 - Bad luck Auntie...




Cún con thương dì Cún quá…

Thật tội nghiệp dì Ann, trông dì đi làm về mệt, mặt buồn so…

Dì Ann của bé Sean mới đi làm được chừng 1 tuần, sắp nhận được cái paycheck đầu tiên với bao nhiêu dự định chi tiêu: nào là mua quần áo mới cho bé Sean, nào là mời cả nhà ăn tiệm một bữa cho… mẹ bé Sean biết thế nào là Olive Garden … Giờ thì dì quên mất chẳng nghĩ tới nữa rồi!!!

Là vì: hôm qua dì bị vướng vào một vụ tai nạn xe hơi. Ừm, nói là tai nạn nghe hơi nghiêm trọng quá (mặc dù tai nạn ở đây xảy ra cũng nhiều) đơn giản là một vụ tông xe mà xe thì có chút móp méo còn người thì không việc gì (người không việc gì còn xe vẫn chạy được là tốt rồi), lại nữa thật ra cũng không thể gọi là đơn giản bởi lẽ số lượng xe tông vào nhau dây chuyền chạy từ dưới lên trên là 4 chiếc trong đó dì Ann lái chiếc xe thứ hai tính từ cuối lên. Ở đây có sự tham gia của một tổ hợp đa sắc tộc, đầu dãy là một bà Mỹ trắng, tiếp theo là một bà Mễ, rồi đến dì Ann, sau cùng là một gã da đen.

Trong chuyện này, cái may là dì Ann không phải là người gây ra lỗi, cái không may là người gây ra lỗi đã bỏ chạy. Cái may là xe của dì Ann vừa mới kịp mua bảo hiểm ngay hôm trước, cái không may là người đứng tên trong bảo hiểm lại không phải là dì Ann… Để xem rồi hãng bảo hiểm Allstate giải quyết vụ này thế nào, trong report của police vẫn ghi rằng dì Ann bị đâm từ phía sau, hy vọng là sẽ ổn!

Vấn đề là, đến bực cái kẻ không kiểm soát tốt tay lái khi đang traffic kia!!! Hắn là một blackman và thực sự không có ý định kỳ thị gì đâu bé Sean nhé, nhưng hắn đã cư xử một cách điển hình của blackman luôn, đó là chạy trốn! Kể ra hắn cũng tài, chạy được trong khi đang traffic như vậy, mà lại kịp không cho dì Ann nhìn biển số xe, nếu không, hắn bị cảnh sát bắt là đương nhiên… Giá mà lúc đó dì Ann tinh mắt như bà ngoại ngày xưa tóm được tên xích lô định cuỗm cái tủ lạnh nhỉ?