Thứ Hai, 28 tháng 8, 2006

A poem for Sean and dada




Cha và con


 


Đây là một bài thơ trong sách giáo khoa phổ thông (cấp II thì phải) mà mẹ thích, ah, phải nói là rất thích, thích nhất là câu “bóng con tròn chắc nịch”… Mẹ đã lên mạng tìm khắp nơi mà không thấy bài thơ này, nên đành phải lục lọi lại trí nhớ để chép ra đây, có thể có sai sót nào đó chắc nhà thơ quá cố cũng thông cảm nhỉ.


 


Cha và con


- Hoàng Trung Thông -


 


Hai cha con bước đi trên cát


Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh


Bóng cha dài lênh khênh,


Bóng con tròn chắc nịch…


 


 


Sau trận mưa đêm rả rích,


Cát càng mịn, biển càng trong


Cha dắt con đi dưới nắng mai hồng.


 


 


Nghe con bước lòng vui phơi phới


Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi


“Cha ơi, sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời,


Không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”


Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ,


“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa,


Sẽ có cây, có cửa, có nhà…


Vẫn là đất nước của ta,


Những nơi đó cha chưa hề đi đến”


 


 


Cha lại dắt con đi trên cát mịn,


Ánh nắng chảy đầy vai


Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời.


Con lại trỏ cánh buồm xa nói khẽ


“Cha… mượn cho con buồm trắng nhé,


Để con đi…”


 


 


Lời của con hay tiếng sóng thầm thì


Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm


Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận,


Cha gặp lại mình trong giấc mơ con…


 

1 lời tỏ tình:

swine nói...

Ui, me Sean gioi qua, tho tu` thoi` nao thoi` nao ma me Sean con` nho duoc de chep ra:-D. Tao ko ngo` may` lai van chuong thi phu' the dau Voi ah, Hoa ra trong moi` nha` "toan hoc" deu co' 1 nha` tho ah`, he he

Đăng nhận xét