Thứ Năm, 27 tháng 7, 2006

Home sweet home...




Ngày tuổi đầu tiên trong đời cu Sean!

Đêm đầu tiên trong đời làm bố mẹ, Sean làm cả bố lẫn mẹ mệt lử. Mẹ tưởng họ sẽ giữ các bé ngủ trong mấy cái lồng kính của nursery để các mẹ được ngủ ngon, hoá ra họ khuyến khích các bé ở gần mẹ càng nhiều càng tốt trừ những lúc các cô y tá đẩy bé đi kiểm tra sức khoẻ.

Người ta bảo rằng sau khi một đứa trẻ ra đời, nhìn ngắm bé, người mẹ sau khi vừa trải qua cơn vượt cạn sẽ cảm thấy có hai điều ngạc nhiên kỳ diệu: (1) tại sao trên đời lại có một sinh vật đến “nhỏ” mà đáng yêu như vậy, và (2) tại sao một hình hài “lớn” vậy lại có thể nằm khéo léo vừa vặn ở cái ổ trong bụng mẹ! Bây giờ thì mẹ của Sean còn có thêm điều thắc mắc thứ ba nữa – tại sao trông cu bé nhỏ là vậy mà tiếng khóc thì đến là lớn?!!

Lại thêm kinh nghiệm này nữa... Ban đầu bố mẹ cứ nghĩ rằng cu khóc là do đói ăn (lý do khóc số 1 của trẻ sơ sinh) nên cố gắng khuyến khích cu bú. Mẹ mắt nhắm mắt mở, mấy lần suýt ngủ gật rơi cả con, miệng cu thì tuy không có răng nhưng lợi rất cứng nghiến vừa đau vừa rát, nhưng mà ngoài sữa non (colostrum là cái mẹ không cảm thấy nhưng bà y tá thì cứ bảo là có, không hiểu vì kinh nghiệm hay vì muốn động viên cho mẹ yên tâm không tự sỉ vả mình nữa) thì sữa mẹ chưa về nên cu không thoả mãn, cứ rời mẹ ra là lại khóc, cuối cùng mẹ phải cho cu lên giường nằm cạnh mẹ để hễ cu chực mếu máo là mẹ còn dỗ, bố thì nằm co ro một góc giường ngay dưới chân cu! Gần sáng, cô y tá vào, mở bỉm của cu ra thấy nhoe nhoét phân su, bố mẹ mới ngỡ ngàng vừa cười vừa mếu nhìn nhau, hoá ra bỉm ướt, lạnh đít là lý do khóc số 2 của trẻ sơ sinh…

Sức khoẻ cả mẹ lẫn con đều tốt nên bác sĩ tuyên bố rằng chỉ cần chờ đến 4h chiều để đủ 24 tiếng nằm viện là có thể xuất viện, mẹ thích quá phấn khởi ra mặt. Trong lúc các bác sĩ đưa cu đi làm tiểu phẫu đầu tiên trong đời – circumcision (tiếng Việt là cắt bao quy đầu, nói thật là mẹ hoàn toàn mù tịt về cái này nên để bố toàn quyền quyết định, bố bảo ở VN thì thường ko làm nhưng ở Tây gần như 100% là cắt cho vệ sinh nên bố mẹ cũng làm để sau này cu phát triển tự do “to như… Tây” hihi), mẹ gà gật được một chút, còn bố thì xuống dưới xe ôtô ngủ lăn lóc.

Mẹ và cu xuất viện trong bầu không khí lưu luyến lắm. Tuy rằng trong 30 giờ đồng hồ vừa trải qua là không biết bao nhiêu ca trực của các bác sĩ và y tá khác nhau nhưng tất cả đều rất vui vẻ, thân thiện và chu đáo, bố và mẹ đặc biệt thích bà bác sĩ đỡ đẻ và hai cô y tá Monica và Leslie. Bà ngoại xuýt xoa không ngừng vì đã khám + đẻ miễn phí, ngày ăn 3 bữa, túi đồ mang theo của mình không phải dùng đến thứ gì ngoài bàn chải và khăn mặt, được phục vụ tận tình, giấy tờ các loại mang đến tận giường chỉ còn việc ký, thế mà khi về còn được túi quà kỷ niệm của bệnh viện (không kể đến chăn, khăn, đồ sơ sinh mình dùng rồi được tặng luôn) và một túi quà của Similac trong có hộp sữa công thức đủ ăn một tuần cho cu phòng khi mẹ thiếu sữa (cái này là nằm ngoài quy chế của bệnh viện, đến bây giờ bố cu vẫn tự hào là do bố nháy mắt với hai cô y tá nên mới được ưu ái như vậy!). Từ phòng xuống tới cửa nơi xe bố đón hai mẹ con lại còn được y tá đẩy wheelchair xuống tận nơi nữa, nói chung là mẹ rất xúc động. Đi đẻ sướng như thế này thì trong thời gian còn ở Mỹ có khi bố mẹ phải tranh thủ làm thêm 1-2 đứa em cho cu ấy chứ hihi…

0 lời tỏ tình:

Đăng nhận xét