Thứ Năm, 27 tháng 7, 2006

18 Jul 06 – Hospital experience





Kỷ niệm lần đẻ đầu tiên trong đời mẹ Sean


 


Tối thứ 7 cuối tuần mẹ còn cùng cả nhà đi Dallas thăm chú Phúc Anh (cách 45 phút lái xe), sau đó đêm còn ngồi lọ mọ đọc Tru Tiên tới 3h chờ bố về (cả nhà về trước còn bố ở lại đi bar nhậu coi như tiễn đưa đời trai!). 7h sáng CN mẹ bắt đầu lên cơn đau bụng, ban đầu cứ nghĩ là do tối hôm trước đi ăn buffet chén quá nhiều salmon sống!!! Đến 9h thì các cơn đau trở nên dồn dập 5p/cơn, nói chung là ko giống như trong sách nói là  các cơn co bóp đầu tiên cách nhau 40p sau đó giảm dần còn 30p rồi 20p và khi nào còn 10p/cơn thì bắt đầu đến bệnh viện là vừa đâu… Mẹ bình tĩnh đi tắm rửa vệ sinh sạch sẽ, sắp xếp lại đồ đạc, đến 11h thấy đau hơn thì giục cả nhà vào bệnh viện (mất 30p lái xe).


Làm thủ tục nhập viện xong là 12h, họ hỏi đau nhiều không, mẹ bảo cũng bình thường nhưng kiểm tra thì thấy cổ tử cung đã mở được 6cm, khá rộng rồi, chờ mở tới 10cm sẽ cho đẻ. Từ lúc đó mẹ vào phòng đẻ nằm (đẹp như nhà nghỉ, có tivi, có bathroom, còn monitor la liệt khắp nơi), có bố và bà ngoại bên cạnh, trong mấy tiếng thì các cơn đau ngày càng dữ dội. Mẹ quyết định ko dùng thuốc giảm đau gì, cũng ko gây tê ngoài màng cứng, vì nghĩ mình có sức chịu đựng tốt mà cũng muốn xem mang nặng đẻ đau thực sự là thế nào để sau này kể cho Sean nghe. Lúc đó mẹ nghĩ đau đẻ chắc chỉ hơn đau bụng một chút, nhưng mẹ chỉ thấy cơn sau đau hơn cơn trước, cơn nào cũng tưởng chừng lên tới đỉnh điểm, càng ngày càng khó chịu, suốt mấy tiếng đồng hồ mẹ gắt gỏng bố ỏm tỏi, lúc kêu lạnh, lúc kêu nóng, lúc đòi nước, lúc đuổi đi v.v… lại còn gào lên là đau chết mất (quả thật lúc đó mẹ có nghĩ là biết thế thì mình gây tê cho rồi hihi). Cơn đau hình như có phần tăng gấp bội do món cá sống hôm trước, chỉ khổ thân bố hì hụi đi… dọn “phưn” và chùi đít cho mẹ, nghĩ lại vẫn thương! Trong cơn đau mẹ rên la đủ thứ: “ahhhh”, “ưưưư”, “awww”, “grừừ”… nhưng mỗi lần mẹ kêu “ịịịị” là bố biết chuẩn bị có việc phải làm… À bố bảo là đàn ông không phải ai cũng làm được như vậy đâu!??


4h chiều mẹ mệt quá ko kêu đau được nữa rồi (vì đêm trước thiếu ngủ và từ sáng xác định đi đẻ nên ko ăn gì) thì may quá bác sĩ quyết định cho đẻ. Đoạn này với mẹ xem ra lại dễ dàng hơn, mẹ rặn tổng cộng mất có 3 hơi, từ đầu đến cuối có lẽ mất chỉ 10p là cùng, cảm giác đặc biệt lắm… Có lúc thấy đứt hơi rồi mà cu vẫn chưa chui ra, tự nhiên mẹ vẫn cố được tiếp, căn bản bác sĩ với y tá đứng đó cứ động viên “only one more push and the baby will come out” nên mẹ lại phải cố chứ nếu nghỉ cu tụt lại vào trong rồi bắt đầu lại thì chết mất. Lúc đó mẹ căng thẳng lắm, nghiến chặt răng, tay níu chặt lấy thành giường mà tưởng tượng như mình đang bị… táo bón nặng ấy, tiếng kêu chỉ còn là tiếng rít qua cổ họng thôi chứ không còn sức mà gào được nữa! Cả bà ngoại và bố Hero chứng kiến thì đều bảo đó là một cảnh phi thường (riêng bố cu lúc đó còn chảy nước mắt nữa mặc dù tự thừa nhận là ko phải do xúc động mà thậm chí nhìn cảnh mẹ rên la còn buồn cười nữa): khi mẹ rặn được hơn ½ cái đầu thòi ra thì bà bác sĩ (xinh đẹp) dùng kẹp hỗ trợ kéo nốt đầu ra, còn sau đó cu bỗng nhiên vọt ra như tên bắn, vừa ra gặp ko khí nở to tướng, tròn lẳn và khóc oe oe rồi. Còn mẹ lúc đó thì thấy tứ chi của cu quẫy mạnh như muốn đạp tung bụng, rồi bỗng nhiên hẫng một cái thấy cái gì vọt từ trong người ra, sau đó thì mẹ chỉ còn nghĩ được đến việc… thở bù!!! Bác sĩ cắt rốn xong là để nguyên thằng cu nhầy nhụa như thế lên bụng cho mẹ vừa thở vừa vuốt ve luôn trong khi bác sĩ hoàn tất công đoạn khâu vá cuối cùng, cũng phải 20 phút nữa. Đấy chính là cái ảnh trông mẹ như chết trôi, mẹ ngăn cản mà bố vẫn cứ cho lên vì muốn khoe “birdy thing” của cu đấy! Sau đó họ mới đưa cu đi sưởi ấm, tắm và kiểm tra sức khoẻ mất 2 tiếng rồi lại mang về cho mẹ bế.


 


 

0 lời tỏ tình:

Đăng nhận xét