Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2006

09 Sep 06 - A day off motherhood...


Trốn con đi chơi…


 


Nghe buồn cười quá cu Sean nhỉ? Ai lại có mẹ nào “trốn” con bao giờ? Thế nhưng mà thật đấy, hỏi thử những người đã làm mẹ xem, có lẽ ai cũng phải đồng ý là mình ít nhiều có những lúc “thèm” được “trốn” con đi chơi… Như cái International Friends, câu lạc bộ ở nhà thờ mẹ hay đi, họ có những người tình nguyện giúp trông các bé hàng sáng thứ tư để các mẹ có thời gian giao lưu. Nghe nói, còn có những nơi họ có một hoạt động là “Free Fridays” nghĩa là cũng trông các bé giúp nhưng không phải để các mẹ sinh hoạt câu lạc bộ mà để mẹ có nguyên một ngày tự do cho riêng mình, thường thì các bà mẹ Tây hay đi shopping hoặc đi massage, spa, làm đầu làm đẹp... nghe cũng đến là thú vị.


Đến lượt mình làm mẹ, mẹ mới thực sự vỡ ra điều ấy. Nhìn thấy con mình lớn lên hàng ngày là niềm hạnh phúc lớn lao của những người làm cha làm mẹ, với cha, với mẹ, con mình bao giờ cũng xinh xắn đẹp đẽ, con mình bao giờ cũng dễ thương đáng yêu, nhìn ngắm cả ngày cũng không biết chán!!! Ấy thế nhưng mà đấy là suy nghĩ những lúc các bé ngoan ngoãn, chỉ biết ăn rồi ngủ, và cười nữa chứ không khóc không mếu không vòi vĩnh… Mà có em bé nào lại không như cu Sean: biết cách đòi bế bằng cách phụng phịu mếu máo, dù chỉ là em bé sơ sinh nhưng cũng môi cong, mũi đỏ, mày nhăn như ai; rồi những lúc khó chịu trong người thì ré lên như cái còi, mắt thì ngoảnh đi ngoảnh lại đã ngân ngấn nước, thậm chí thành hai hạt nước to lăn dài trên má, ướt đẫm cả tóc mai; lại còn thỉnh thoảng làm mình làm mẩy chơi nghịch không chịu ngủ, chơi chán thì lại qua cơn, tỉnh queo dỗ mãi không chịu ngủ… Ự! Càng kể lể càng thấy việc ôm con cả ngày sao mà vừa đơn giản vừa vất vả thế!


Cho nên mới có một cái ngày như hôm nay khi chính mẹ cũng hí hửng tự cho mình trốn cu Sean đi chơi, dĩ nhiên cần hội tụ các điều kiện (1) có bố/ dì/ ai đó trông giúp, (2) cu Sean ăn no đẫy trước khi mẹ đi, (3) cuộc đi chơi của mẹ không kéo dài quá 2-3 giờ đồng hồ… Thực ra nếu cho cu Sean bú bình thì mọi việc cho cả mẹ, cả bố đều đơn giản hơn nhiều!


Buổi sáng, dì Ann ở nhà, bố và mẹ ào ra chợ, nhặt nhạnh ngó nghiêng đủ cả. Không phải chăm chăm để ý cái giỏ đặt trên cái xe mua hàng trong đó có thằng cu Sean nằm ngủ, không phải lo mau mau ra khỏi khu bán thịt cá nồng nặc mùi, mẹ thấy khoan khoái lắm. Về nhà thấy cu Sean vẫn ngoan, mẹ quyết chí tiếp tục sự nghiệp trốn con trong ngày…


Buổi chiều, đến lượt bố ở nhà, dì Ann và mẹ đi Mall, mục đích là mua một số áo sơ mi công sở cho dì Ann mặc đi làm, kết quả là chị em phụ nữ bỏ công bỏ thời gian ra đi shopping thì không nhặt nhạnh được cái gì, còn anh em đàn ông ở nhà lại được quà, đơn giản vì hôm đó đồ nam sale nhiều vô kể. Bố được 2 cái áo sơ mi Tommy Hilfiger mà theo lời bố sẽ được xài chung với nước hoa Tommy mẹ tặng. Suýt nữa thì bố được thêm cái mũ có chữ T-H lồng nhau nhưng tiếc quá, hàng này không sale… Mải mê đi cố nốt vài cửa hàng với hy vọng tìm được gì đó cho dì Ann, về đến nhà thấy bố đang đánh vật với cu Sean, ngón tay út của bố đã được cu Sean mút chụt chụt ngon lành cả nửa tiếng đồng hồ rồi, cũng xứng đáng để bố được 2 cái áo TH.


Buổi tối, bố trổ tài làm cơm linh đình kêu bác Zao và cô Hạnh, chú Phong đến ăn, lại có cả chú Thái-mà-không-phải-Thái Vikram bạn bác Zao (bố Ấn mẹ Tàu sinh ra tại Thailand, mang tên Ấn nhưng đen như Thái), mẹ lần đầu tiên bỏ bếp chạy đi chơi vì đã trót hứa làm bánh giò với cô Dung, do “trục trặc kỹ thuật” nên mẻ bột đầu không như ý, phải lái xe vù ra chợ mua gói bột khác làm lại... Đúng là chỉ có bố hiểu mẹ, lời hứa đã tuôn ra thì phải làm cho kỳ được cái bánh giò mới về! Và thế là cu Sean cứ việc lăn từ tay cô Dung sang tay chú Durai cao to đen (hôi?) còn mẹ mải say sưa với từng mảnh lá chuối, từng muôi bột…


Một ngày mệt lử nhưng đã đời! Tuần sau nhất định mẹ sẽ “trốn” tiếp đấy cu Sean ạ…


 


0 lời tỏ tình:

Đăng nhận xét