Thứ Năm, 24 tháng 8, 2006

Sean’s family, paternal side




Gia đình của bé Sean – bên nội (phần 2)

Về bên nội, bé Sean có thiệt thòi là thiếu mất sự chăm sóc của bà nội, người mà mẹ cũng không có may mắn được gặp mặt, người mà đáng lẽ đóng vai trò rất quan trọng trong việc chăm sóc ông nội và nuôi dạy Sean, người mà ngẫm ra đã đóng vai trò quan trọng trong việc trưởng thành của bố!!! Mỗi lần nhìn Sean mặc những bộ đồ xinh xinh bác Quý gửi sang mà bà nội mua cho anh Andrew vài năm trước đây, bố lại nhớ và thương bà nhiều. Ông nội thì rất yêu và mong được gặp các cháu nhưng cả bé Sean lẫn anh Andrew nhà bác Hải – bác Quý đều ở xa quá, ông chỉ lưu được ảnh cháu đang cười vào màn hình máy tính, hàng ngày mở ra xem và nghĩ là cháu đang cười với ông thôi.

Ông nội là nhà giáo, nghề của ông là một nghề cao quý, tất nhiên nghề nào cũng cao quý nhưng bác sĩ cứu người và thầy giáo trồng người là hai nghề ảnh hưởng đến sự phát triển của xã hội nhiều nhất. Trước khi không may bị tai nạn máy bay và là người khách duy nhất sống sót (ông nội của bố mất vì tai nạn máy bay nên lần đầu tiên lên máy bay, bố đã mong có mẹ bên cạnh!!!), ông đã bôn ba đi học nhiều nước, nếu không vì ảnh hưởng đến sức khoẻ, hẳn ông đã rất nổi danh trong ngành. Ông nội của bé Sean luôn làm mẹ liên tưởng đến ông ngoại của mẹ: cùng là những con người tâm huyết với nghề giáo và môn Toán (không biết có phải điều đó tạo nên tính kiên nhẫn và giọng nói nhẹ nhàng không nhỉ…), cùng gặp phải điều không may mắn, không tiếp tục phát triển được sự nghiệp đang sáng lạn và suy giảm sức khoẻ (ông nội bé Sean liệt nửa người bên trái còn ông ngoại mẹ liệt nửa người bên phải) nhưng đều dũng cảm chống chọi lại bằng cách kiên trì tập luyện, nhẫn nại ăn uống, sinh hoạt điều độ, tiếp tục nghiên cứu (ông nội vẫn còn giảng dạy và giảng dạy nhiều lớp nhiều trường) và quan trọng nhất là luôn tự lập không chịu phụ thuộc vào ai (ông ngoại mẹ thì tập viết tay trái còn ông nội bé Sean thì hàng ngày đạp xe đạp đi dạy học)!

Những ngày mưa ngâu rả rích như tháng 7 này (năm nay còn nhuận 2 tháng 7), nghĩ đến việc mặc áo mưa đạp xe của ông nội, bố mẹ thấy xúc động vì ý chí của ông và thấy thương ông vô cùng. Một vài năm nữa khi bố mẹ hoàn thành xong việc học, cả nhà về Việt Nam sống với ông nội, lúc đó bé Sean thật ngoan và vâng lời ông nhé! Những lúc như thế này giá mà còn bà nội bên cạnh ông thì ai cũng yên tâm hơn vì bà nội là người rất hết lòng, cũng vì thế họ hàng bạn bè thân quen sẵn sàng giúp đỡ khi cần của bà nội rất nhiều. Bà nội vốn rất chăm tập thể dục thể thao vì tự biết mình phải giữ gìn sức khoẻ để làm cột chống cho ông nội, không ai nghĩ rằng bà nội không may bị tai biến và ra đi nhanh đến mức bác Quý về không kịp gặp bà nữa… Bé Sean à, sau này con còn phải cố gắng sống ngay thẳng, tình nghĩa để ai ai cũng yêu mến như bà nội nhé!

1 lời tỏ tình:

Crazy Hong nói...

:)
:-* :-*

Đăng nhận xét